Bách khoa sức khỏe

10-11-2015 10:14:04

9 cách trị ngoại tình, tôi đã chọn cách khác

Một người đàn ông, nếu quan tâm tới bạn, anh ta sẽ tự nhiên quay về. Nếu anh ấy thay đổi lòng dạ, ắt đã suy tính kỹ. Bạn có thể lôi lại được chăng? Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi, đừng ép anh ta phải bỏ chạy khi còn đang ngần ngừ. Trừ phi bạn không cần anh ta nữa. Mà nếu đã không cần nữa, bạn việc gì phải lầm ầm lên? Bạn cứ bỏ đi đàng hoàng và nhẹ nhõm là được.

Cuộc sống thật thú vị. Nếu quay ngược thời gian về mấy năm trước, có nằm mơ, tôi cũng không dám nghĩ rằng mình đã là mẹ hai con, chuyên trách nội trợ gia đình.

Tôi quen chồng tôi từ năm 1994. Lúc đó tôi mới hai mươi tuổi, là sinh viên khoa múa ở Học viện nghệ thuật. Lần đó, chúng tôi đi biểu diễn, anh ấy và bạn bè tới xem. Bạn anh ấy là bạn trai một người bạn thân của tôi. Họ kéo anh ấy cùng tới. Lúc đó, hai người bọn họ tự mở công ty riêng, đều là người giàu có, có xe hơi riêng, có điện thoại di động tuy hồi đó thô và to đùng như viên gạch, lúc cáu giận ai có thể dùng để đánh nhau. Họ nói, một lần đánh nhau trong quán ăn, cảnh sát tới, thu được tang chứng mười mấy cái điện thoại di động vẫn đang lăn lóc trên sàn.

Buổi biểu diễn kết thúc, hai người bọn học vòng ra hậu đài mời bạn tôi đi ăn. Bạn tôi lại kêu thêm tôi. Ăn xong bữa cơm, sự nghiệp và tiền đồ của tôi đã mất hết, trở thành như ngày nay.

Bữa cơm đó trong một tiệm mì ở Tây Đơn. Đó là món mì ngon nhất mà tôi được ăn từ trước tới nay. Tất nhiên mì ở đó bán đắt như thịt. Ăn xong, bọn họ lại muốn tới sàn nhảy. Ở đó, cứ hai người thành một đôi, uống rượu và trò chuyện. Anh ấy tán tôi rất tự nhiên, toàn lời đường mật. Anh ấy tốt nghiệp một trường đai học danh tiếng ở Bắc Kinh, khoa tin học viễn thông khóa 86. Anh ấy cũng là người Bắc Kinh, hoàn cảnh gia đình rất khá, tốt nghiệp xong đã nhanh chóng lập nên sự nghiệp, phất lên rất nhanh.

Chúng tôi gọi anh ấy là Tiểu Mã, các bạn bè khác cũng gọi như vậy. Lúc đó mọi người đều thích xem phim của Châu Nhuận Phát. Tiểu Mã trong bộ phim Bản sắc anh hùng là thần tượng của nhiều người. Anh ấy liền tự phong là Tiểu Mã và rất đắc ý vì có ngoại hình khá giống Châu Nhuận Phát. Anh ấy còn đưa tôi đi xem phim của Châu Nhuận Phát, hỏi: Em có thích Châu Nhuận Phát không? Tôi đáp: Có thích cũng có tác dụng gì? Anh nói luôn: Không với tới được Châu Nhuận Phát thì đến với anh đi.

Lại nói hôm đó từ sàn nhảy ra đã gần hai giờ sáng. Bạn anh ấy đưa bạn tôi về nhà. Cô ấy là người Bắc Kinh. Tiểu Mã đưa tôi về trường. Trường đã đóng cửa, anh ấy giúp tôi trèo qua cổng sắt, nói tạm biệt với tôi qua hàng rào chấn song, mời tôi đi ăn tối mai rồi không chờ tôi nói gì đã lái xe đi mất. Những người đàn ông như thế rất tự tin đối với phụ nữ.

Tiểu Mã theo đuổi tôi điên cuồng. Vừa tốt nghiệp, anh ấy đã tìm cách giữ tôi lại Bắc Kinh. Đi làm chưa được bao lâu, chúng tôi lấy nhau. Khi kết hôn, tôi đã mang thai hai tháng, đứa đầu là con gái. Mặc dù chúng tôi và cả bố mẹ anh ấy đều rất yêu quý cháu nhưng anh ấy vẫn muốn có một đứa con trai, bắt tôi sinh thêm. Lúc đó tôi hơi ngần ngừ, nếu sinh tiếp, tôi không thể làm việc được nữa. Hơn nữa dù sau này con lớn rồi, nhưng tôi ở nhà đã bao nhiêu năm, chuyên môn nhất định sẽ đi tong, chẳng thể làm được gì.

Anh ấy luôn động viên tôi: Nếu chỉ có một đứa, nó sẽ quá đơn độc, chơi đùa không có bạn, hai đứa sẽ vui hơn. Hơn nữa gia đình anh ấy chỉ có một hạt mầm duy nhất là anh ấy, luôn muốn có người nối dõi tông đường. Nhưng nếu sinh tiếp vẫn không được con trai thì cũng coi như đã báo hiếu được cho bố mẹ. Mặt khác, kinh tế gia đình cũng ổn định, nếu tôi có đi làm cũng không kiếm được thêm bao nhiêu, chẳng thà ở nhà thoải mái, vui vẻ. Cứ như vậy tới năm thứ ba, tôi lại sinh tiếp, là con trai. Cả nhà mừng rơn, coi tôi như đại công thần giúp gia tộc họ truyền được nòi giống vậy. Không ngờ họ vẫn phong kiến thế, trọng nam khinh nữ, y như ở nông thôn lạc hậu vậy. Nhưng dù sao tôi cũng thích con cái. Có hai đứa con quả thực rất vui, tuy không được chính phủ khuyến khích.

Lúc mới bắt đầu ở nhà, tôi vẫn chưa thấy buồn. Vì lúc đó con còn nhỏ, bận suốt ngày, mặc dù đã có bảo mẫu và bà nội giúp đỡ nhưng vẫn rất mệt. Bây giờ con lớn rồi, tôi lại nghĩ đến sự nghiệp riêng, sắp xếp cuộc sống của mình. Sự nghiệp của chồng, tôi không bận tâm. Ngoài chăm sóc con, tôi chỉ đọc sách, tới câu lạc bộ, viện thẩm mỹ để làm đẹp hoặc đi bơi. Nói gì thì nói, cuộc sống như vậy quá nhàn tản.

Nhưng không phải là không có chuyện buồn. Đó là chuyện tình cảm giữa hai vợ chồng. Từ khi bắt đầu yêu, tôi đã biết Tiểu Mã là một người rất đào hoa, có sức quyến rũ rất lớn. Đẹp trai, phong độ, điều kiện kinh tế rất khá, lại biết cách chiều chuộng. Vì thế bên cạnh anh ấy luôn có phụ nữ. Khi ở bên cạnh nhau, anh ấy đối với bạn rất tốt, khiến bạn luôn vui sướng. Nhưng khi đã rời xa bạn, anh ấy cũng dứt khoát không chút lưu luyến. Các nhân vật giang hồ trong điện ảnh Hồng Kông hay Đài Loan cũng giống hệt như vậy.

Tôi biết rõ và cũng muốn tìm cách giúp anh ấy sửa chữa căn bệnh đó. Cái dạo chúng tôi vừa lấy nhau, anh ấy rất thật lòng. Nhưng sau một thời gian dài, anh ấy lại chứng nào tật nấy. Làm vợ, những việc như vậy lẽ nào tôi không thể nhận ra?

Nhưng tôi chưa bao giờ cãi nhau với anh ấy.

Nhớ đợt trước, có một người bạn gửi cho tôi một bài báo trên mạng. Trong đó nói đủ các phương pháp trị chồng của các bà vợ trên mọi miền đất nước. Rất thú vị, xin giới thiệu một đoạn dưới đây.

Chân dung các bà vợ

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ tới một sở thám tử tư, vứt ra hai ngàn tệ, thuê một thám tử thu thập tất cả chứng cớ ngoại tình của chồng.

Một tuần sau, ông chồng nhận được trát gọi của toà án. Thì ra cô vợ đã gửi đơn xin ly dị.

Cuối cùng ông chồng bị phán xử là đi nhầm đường lạc lối, nhà cửa, gia sản đều rơi hết vào tay vợ.

Đó là cô vợ Bắc Kinh.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ buổi sáng tới tiệm làm đầu ép lại tóc, buổi chiều đi đắp mặt nạ, tiện chân lại rẽ vào mua bộ đồ lót gợi cảm. Buổi tối chuẩn bị một bữa ăn thịnh soạn dưới ánh nến lung linh.

Tất cả tiêu hết bốn trăm tệ. Sau khi về nhà, ông chồng thấy vợ mình xinh đẹp, gợi cảm, kinh ngạc tới mức có thể đặt nguyên một quả trứng gà lọt thỏm vào miệng, giận mình có mắt không tròng và thề rằng suốt đời này không thể để cô vợ rời xa mình.

Một tuần sau, người vợ viết một bài báo có tựa đề “Tôi đã giữ được ông chồng đào hoa như thế nào”, được năm trăm tệ nhuận bút.

Đó là cô vợ Thượng Hải.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ trang điểm lộng lẫy, gọi điện cho người yêu đầu tiên: Alô, có nhớ em không? Em rất cô đơn, tối nay em rảnh…

Thế là ông chồn cứ tiếp tục trăng gió bên ngoài, cô vợ bí mật hẹn hò tình nhân, nước sông không phạm nước giếng, bình an vô sự.

Đó là cô vợ Quảng Đông.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, gấp quần áo chồng gọn ghẽ, để lại mẩu giấy, dặn chồng uống thuốc đúng giờ. Rồi bỏ về nhà mẹ đẻ.

Sau đó ông chồng với lương tâm trỗi dậy, đến tận nhà mẹ vợ xin tạ tội, mới vợ quay về, thề suốt đời sống tốt với nhau.

Đó là cô vợ Tứ Xuyên.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ mài hai con dao thái thịt sắc đến sáng loáng, một con giắt đằng trước, một con giắt đằng sau, quyết đánh bài ngửa với chồng. Trong lòng nghĩ: Tao không ăn được cũng phải đạp đổ.

Cuối cùng, ông chồng ngoan ngoãn theo vợ về nhà.

Đó là cô vợ Hồ Nam.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ trở dậy xuống bếp. Ngày thường chỉ ăn hai bát mì và một cái bánh nướng. Hôm nay làm nửa cân mì thêm mười chiếc bánh nướng, loáng một cái đã hết sạch.

Ăn xong, cô vợ xoa cái bụng tròn vo, tới bên giường khóc lớn: Giời ơi, tôi làm sao sống được bây giờ?...

Ông chồng vốn không muốn ly dị dù ngoại tình, nhưng nửa năm sau không thể chịu đựng được, đành xin ly hôn. Lý do là cô vợ ngày càng béo như lợn…

Đó là cô vợ Sơn Tây.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ khóc quay về nhà mẹ đẻ, kể hết chuyện cho em trai. Em trai đi gọi ngay ông anh nhà bà cô, thằng em nhà ông chú.

Một đám tay gậy thừng đón đường ông chồng về nhà.

Ông chồng vác gương mặt sưng bầm tới tòa án xin ly hôn. Sau khi hòa giải không có kết quả, tòa án thuận tình cho ly hôn. Tài sản chia đều hai bên, riêng cô vợ phải chịu bồi thường toàn bộ viện phí chữa trị vết thương cho ông chồng.

Đó là cô vợ Tây Bắc.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ tới kêu than khóc lóc ở cơ quan ông chồng, kể toạc chuyện quan hệgiữa chồng với con đồng nghiệp “hồ ly tinh” xinh đẹp trẻ trung. Cơ quan không thể không xen vào giải quyết.

Kết quả, ông chồng ly dị, một tuần sau lấy ngay cô bạn đồng nghiệp.

Đó là cô vợ Sơn Đông.

***

Sau một đêm mất ngủ, cô vợ lấy sổ hộ khẩu, giấy đăng ký kết hôn, giấy sở hữu nhà, sổ tiết kiệm…giấu hết đi và cắt hết toàn bộ kinh tế của chồng.

Rồi dương dương đắc ý nói với chồng: Để xem ông lấy gì nuôi con hồ ly tinh đó…Tôi cũng không ly dị đâu. Cho ông chết!

Đó là…cô vợ của tôi.

Nhưng tôi không hề dùng chiêu nào trong đó. Không có tác dụng đâu. Một người đàn ông, nếu quan tâm tới bạn, anh ta sẽ tự nhiên quay về. Nếu anh ấy thay đổi lòng dạ, ắt đã suy tính kỹ. Bạn có thể lôi lại được chăng? Chỉ có thể tùy cơ ứng biến thôi, đừng ép anh ta phải bỏ chạy khi còn đang ngần ngừ. Trừ phi bạn không cần anh ta nữa. Mà nếu đã không cần nữa, bạn việc gì phải lầm ầm lên? Bạn cứ bỏ đi đàng hoàng và nhẹ nhõm là được.

Vì thế có thể nói, phụ nữ đều là kẻ yếu đuối. Tôi cho rằng đàn ông và đàn bà về cơ bản không thể nào đạt được sự bình đẳng thực sự. Từ sau xã hội mẫu hệ, thế giới này là của đàn ông. Đã có biết bao nhiêu câu chuyện tình yêu giữa anh hùng và mỹ nhân. Rốt cục đều là đàn ông chinh phục thế giới, phụ nữ dựa vào chinh phục đàn ông để chinh phục thế giới. Tự mình an ủi thôi. Lịch sử mấy nghìn năm của loài người và kết cấu tự nhiên chính là như vậy. Có tức giận cũng chẳng ích gì. Các bạn đọcnữ có thể trách móc tôi yếu hèn, nhưng nào có cách gì. Tôi cứ nghĩ như vậy. Nhiều năm qua, tôi đã đọc rất nhiều sách nên sớm thông suốt rồi.

Làm một phép so sánh thực tế: Chồng ngoại tình bị vợ phát hiện, nói: Xin lỗi, hãy tha thứ cho anh, sẽ không có lần sau. Nhưng phụ nữ có thể như vậy chăng? Nếu vợ ngoại tình, bị chồng phát hiện, người vợ cũng nói như vậy, ông chồng liệu có tha thứ chăng? Có lẽ trong cuộc sống thực tế không thể đi điều tra được. Nhưng tôi tin rằng số lượng người vợ tha thứ cho chồng nhiều hơn số lượng người chồng tha thứ cho vợ gấp nhiều lần.

Hai ngày nay, Clinton tới Trung Quốc, thuyết trình về vấn đề HIV ở đại học Thanh Hoa. Nhớ lại năm ông bị xì căng đan ồn ã với Lewinsky. Nếu đổi lại, bà Hilary đi lạc đường như vậy, tình hình sẽ ra sao? Liệu Clinton có thể tha thứ? Chắc chắn rằng sẽ nhiều lời đàm tiếu hơn nữa, không khoan dung ưu ái như đối với Clinton.

Cổ xưa có câu “trai tài gái sắc”, nghe đã thấy không bình đẳng. Tài có thể tăng dần cùng với năm tháng, nhưng phụ nữ khi đã già làm sao có thể vượt qua được các cô gái trẻ trung? Bạn cứ vào các trường đại học mà xem. Các nữ sinh không quần áo hàng hiệu hay đồ dưỡng da, mỹ phẩm đắt tiền gì, chỉ cần dựa vào vẻ trẻ trung, vào tuổi thanh xuân đã đủ giết chết đám phụ nữ trung niên chúng tôi. Làm sao mà so sánh được?

Phụ nữ như bông hoa, nhưng đó là một bông hoa nở suốt một mùa, ba mươi tuổi là bắt đầu xuống dốc rồi. Đàn ông tam thập nhi lập, sức quyến rũ mới bắt đầu bùng lên, trưởng thành và chín chắn, có địa vị, có thực lực. Qua mười mấy năm phấn đấu, anh ấy mới có được một khoảng trời riêng như ngày nay. Tìm được một người đàn ông như vậy, chẳng phải bạn không thấy như đang ngồi hưởng phúc sao? Trong chốc lát tiết kiệm được lịch sử đấu tranh gian khó suốt 10 năm. Tôi cũng có thể lý giải được tại sao phụ nữ muốn làm vợ hai cho các ông chủ giàu có.

Nào, chúng ta đặt giả thiết không cần dựa vào đàn ông, tự mình độc lập khai phá mảnh trời riêng. Những phụ nữ như vậy phải rất dũng cảm, đáng để chúng ta tôn trọng và khâm phục. Nhưng liệu họ có hạnh phúc không? Rất có thể họ sẽ mạnh mẽ, thắng được thế giới nhưng lại đánh mất gia đình. Tất nhiên có ngoại lệ. Có những lý giải khác nhau về giá trị quan niệm con người, về cuộc sống và hạnh phúc. Chúng ta chỉ nói đến tình hình nói chung. Cuối cùng, phụ nữ chúng ta thành công nhưng không hạnh phúc. Những người đàn ông mạnh mẽ hơn bạn, tôn trọng bạn nhưng không thể cưới bạn về làm vợ, còn những người kém cỏi hơn lại “không dám đũa mốc chòi mâm son”. Nhưng ví dụ như vậy trong cuộc sống có rất nhiều.

Những người phụ nữ bình thường như chúng tôi phải tìm mẫu đàn ông ra sao? Tôi không dám nói những người đàn ông xuất sắc, chỉ cần có chút thành công là được. Phần lớn đàn ông đều mắc bệnh “trêu hoa ghẹo nguyệt”. Nhưng nếu tìm một người chân chất, thì dù tin tưởng được nhưng không cam tâm. Phụ nữ như đang đánh bạc giữa được và mất, thua và thắng.

Quay lại chuyện của tôi. Phải công nhận rằng chồng tôi là một người đàn ông rất xuất sắc, chí ít cũng là một người thành công và có tiền. Khi cưới anh ấy, tôi đã có tư tưởng chuẩn bị. Sau đó khi cảm thấy anh ấy đã ngoại tình, tôi cũng không làm ầm lên. Mà làm ầm cũng có giải quyết được gì đâu. Tôi chỉ nhắc nhở anh ấy rằng: Tôi là vợ anh, đây là nhà anh. Nếu tôi có làm gì chưa đúng, xin cứ nói thẳng. Nếu chúng tôi không còn hợp nhau, nếu anh ấy không yêu tôi nữa, cũng không cố làm gì.

Tôi biết vào cái tuổi và địa vị của anh ấy không thể hoàn toàn không có những chuyện đó. Có rất nhiều nơi hấp dẫn đàn ông. Tôi tha thứ cho anh ấy những trò a dua đó. Tuổi tác ngày một tăng, trái tim cũng vị tha hơn, nhưng anh ấy không thể cứ làm loạn mãi như thế được. Tôi cũng có giới hạn, nguyên tắc và nhân cách của tôi. Rời bỏ anh ấy, tôi vẫn hoàn toàn sống được. Những điều đó, tôi cũng để anh ấy hiểu rõ.

Tình yêu, hôn nhân và gia đình là một tổ hợp phức tạp. Một người phụ nữ cần phải lèo lái những thứ này, bảo đảm quyền lợi và hạnh phúc của mình. Đồng thời cũng cần có một trí tuệ và nghệ thuật nhất định, cần có phương pháp và thủ đoạn khi thả khi bắt. Nếu chỉ có nhan sắc và tình si cũng không đủ.

Còn có một điểm nữa cũng rất quan trọng, là trong tình yêu của người phụ nữ cũng phải có tình mẫu tử. Người đàn ông như một đứa trẻ, thích nịnh nọt, dỗ dành. Hãy nghĩ thử xem, con trai bạn khi ra ngoài chơi nghịch ngợm lấy trộm trứng gà, bạn phải dạy dỗ nó. Nhưng nếu chỉ biết la mắng và đánh đập, chưa chắc đã thu được hiệu quả tốt nhất. Nếu bạn thương nó, bạn có thể còn mu6o1n bao dung cho nó rất nhiều, cho nó chơi thêm một lúc nhưng phải về nhà đúng giờ.

Ví dụ này có thể chưa thật chính xác, có rất nhiều thứ bất đắc dĩ và tự an ủi của phái yếu. Nếu bạn có cách khác hay hơn, xin kể cho tôi biết.

Giờ đây, tôi sắp xếp cuộc sống rất tốt. Tuy không đi làm, nhưng tôi không ngừng bồi dưỡng mình bằng cách đọc sách, chơi đàn, tập aerobic, giữ vững sự bình tâm và sự độc lập. Tất nhiên cũng gắng hết sức giữ nhan sắc, thân hình, sức quyến rũ của bản thân. Ngộ nhỡ một ngày nào đó, chúng tôi không còn tiếp tục chung sống, tôi tin rằng mình đủ bình thản để bước lại xã hội.

Truyện ngắn - Tác giả Trương Kiện Bằng – Hồ Túc Thanh

CÓ THỂ BẠN QUAN TÂM

công ty dịch vụ kế toán ở hà nội